Chuyến hành trình tự phát chỉ sau ba mươi giây suy nghĩ, rồi sau đó tôi đã thấy mình có mặt trên chiếc xe Thành Bưởi tiến về thành phố Cần Thơ năng động. Đó là lần đầu tiên tôi đến địa điểm du lịch Cần Thơ này, cũng là lần đầu trải nghiệm chợ nổi Cái Răng dưới con mắt của một kẻ tò mò, ưa khám phá. Rồi như một cái duyên, tôi nghe được những câu chuyện cuộc đời trên bến thuyền trôi nổi, kéo theo nhiều kiếp người lao đao.
Ở Cần Thơ bây giờ coi vậy mà hiện đại so với nhiều thành phố miền Tây, vì bạn dễ dàng bắt được Grab taxi hay motor để vào trung tâm thành phố. Cuộc sống của người dân nơi đây đằm giống như con nước ở bến Ninh Kiều, lúc nào cũng lững lờ, êm đềm trôi qua chứ không mang bầu không khí nặng nề, u uất của thành thị.
Tôi tự dành ra một ngày đi quanh thành phố, chụp những tán cây, mảng tường để cảm vị của thành phố này nhưng rồi cũng chợt nhận ra mọi ngóc ngách đều giống Sài Gòn đến ngỡ ngàng. Chỉ là, người dân Cần Thơ biết sống hơn, biết tận hưởng từng khoảnh khắc trôi qua hơn là người Sài Gòn hối hả.
Chuyến chợ chiều chỉ vài ba ghe neo trên sông, nhưng nông sản lúc nào cũng đầy ắp.
Hôm sau, công đoạn tìm đến chợ nổi Cái Răng của tôi là cả một cuộc chạy vạy. Lạc mất tiền, mất giấy tờ cá nhân làm tôi hốt hoảng cả một buổi sáng, may mắn làm sao có một vị khách dễ thương đã tìm được dưới sảnh chờ khách sạn khiến tôi thở phào nhẹ nhõm dù mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, báo hiệu khu chợ đã tan từ lâu. Tôi tự nhủ lòng mọi cuộc chơi đều có cái hay riêng của nó, biết đâu đi lúc chợ nổi vắng khách tôi lại biết thêm nhiều điều mới lạ mà người khác chưa kịp khám phá ra?
Những chuyến tàu chở khách tham quan chợ tại bến tàu.
Ghép đoàn với một gia đình sáu người ngay tại bến thuyền, thế là tôi có thể yên vị ngồi trên chiếc thuyền máy thong dong ngắm cả vùng sông nước. Cái Răng lúc vãn chợ dần hiện ra, nó không khác với suy nghĩ của tôi là bao, chỉ là cái bầu không khí này - sao mà buồn quá! Không có cảnh nhộn nhịp người bán kẻ mua, không có nụ cười xởi lởi của những chị con gái miền tây chân chất. Chợ nổi mùa này là thời điểm người ta bận rộn với những chuyến hàng xa, nông sản rớt giá và du khách ít ghé qua.
Ghép đoàn với một gia đình 6 người.
Thuyền chúng tôi cứ thế thong dong trên con sông lặng sóng.
Chợ nổi mùa này ít lượt du khách ghé thăm nên các chị trên ghe dòm chừng cũng không hồ hởi lắm.
Nông sản mùa này rớt giá nên người dân cũng không ít phen lao đao.
Sau một đoạn ven sông mới có một ghe trái cây tấp vào thuyền chúng tôi, hai người phụ nữ lật đật kéo dây, cột thuyền sát lại rồi bắt đầu mời chào bằng những câu hò ngọt như mía đường. Gia đình nọ trông chừng cũng hồ hởi lắm, hỏi giá liên tục từng món hàng tươi ngon rồi ai nấy cũng tay xách tay mang cả ký trái cây đem về làm quà.
Chị bán trái cây ca vài câu ngọt như mía đường cũng tiện tay gọt trái cây cho chúng tôi ăn thử.
Chị bán nước ca bài ca vắng khách nghe sao mà buồn.
Nhiều nghề vẫn có thể hoạt động được trên sông, thậm chí cả... bán vé số.
Trên quãng đường còn lại khám phá chợ nổi, thuyền tôi cũng nhận được nhiều lượt ghé thăm thú vị, chị bán nước ca luôn miệng, chất cả quầy nước nhỏ trên chiếc ghe chạy với theo chúng tôi một đoạn, chị vừa ca vừa than chợ hôm nay sao vắng khách, ôi bài ca buồn não ruột. Rồi chập chập mấy hàng rong khác trên sông lại ghé sang, nào là bún riêu, bún cá,... mấy tô bún ban chiều còn ngun ngút khói mà giá cũng cao như cột khói tỏa ra, một tô bún không “nổi” trên sông chỉ có giá 15.000 VND nhưng lên ghe các chị lại thành… 35.000 VND vì nó “nổi” một cách kỳ lạ.
Nhiều ghe hàng rong hoạt động trên chợ từ sáng đến tận chiều tối.
Du khách nước ngoài cũng thích thú với loại hình chợ nổi ở Việt Nam.
Tưởng chừng buổi chiều ở Cái Răng sẽ trôi qua nhanh như ghe chị hàng bún ngang qua cuộc đời tôi. Nhưng không, trời càng về chiều đời sống của người dân nơi đây càng hiện rõ trên mặt sông nước lênh đênh, đó là dăm ba chiếc thuyền con neo lại bờ sông bắt đầu lấy quần áo ra giặt giũ, đó là vài ba đứa nhỏ tụm năm tụm ba trên nóc thuyền chơi tù xì, chơi trò con nít với nhau, hay đó cũng là những lời rơm rớm trong nước mắt của một hộ gia đình vừa mất mấy tấn hoa màu vì trái cây rớt giá... Những câu chuyện đó chính là mảng buồn của của chợ nổi Cái Răng nhộn nhịp, khoác cho mình một màu tươi mới lúc bình minh nhưng lại dần lộ nét buồn khi hoàng hôn xuống. Những phận người đó, cuộc sống của họ gắn liền với con nước, thủy triều dâng nên kiếp người cũng vì thế mà lận đận như những đợt sóng bấp bênh khi thuyền không bến đỗ.
Chiều về là lúc vội vã về nhà cùng đống hàng trên ghe.
Trái cây còn nhiều nhưng chợ đã vãn cũng khiến người nông dân ngao ngán.
Một ngày lại trôi qua trên chợ nổi Cái Răng.
Người dân giặt dũ, phơi quần áo ngay trên tàu.
Hàng theo ghe từ nơi xa nên không bán hết họ phải neo lại đây vài hôm để thanh lý hàng hóa.
Cuộc đời họ lại gắn liền với cái chợ nổi này dù muốn hay không.
Cuộc sống của nhiều người nông dân gắn liền với con nước lênh đênh.
Ghe thuyền neo đậu tại bến.
Khép lại chuyến hành trình ngang qua địa điểm du lịch Cần Thơ - Cái Răng mà trong tôi nhiều hoài niệm, từ biệt chốn thị thành yên ả tôi phải tức tốc quay về Sài Gòn để hòa nhập với cuộc sống hiện tại, vội vã hơn, mệt mỏi hơn và ít khoảng lặng hơn...
Tạm biệt chợ nổi Cái Răng, tạm biệt một chuyến đi đáng nhớ.
Tác giả: Phạm Ngọc Nhựt
*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người.Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka.Thông tin chi tiết về chương trình xem tại:https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal