Tôi không nhớ thật rõ ràng những quán này đã có từ năm bao nhiêu, nhưng tất cả đều đã có trong ký ức tuổi thơ và theo dấu trên hành trình lớn lên của tôi, đến độ dù sau này có bao nhiêu quán mới - có thể chỉn chu hơn, nhưng cái vị giác quen quen của tuổi thơ ấu vẫn khiến bao nhiêu người Đà Lạt thế hệ tôi hoặc trước đó nữa lấy làm “quán ruột".
Tô bún riêu đầy ụ của O Vân
Ba tôi nói ấp Ánh Sáng từ xưa đã là nhà của những người Huế vô đây lập nghiệp, bởi vậy mà khu này mấy cô mấy bà bán hàng nói giọng Huế nhiều lắm. Hồi đó, mỗi lần mẹ đi làm về trễ là được ăn bún O Vân. Chị tôi thích ăn bún riêu với cục riêu béo, chắc, dai, nức mùi tôm khô; trong khi đó tôi trung thành với món bún bò giò, chắc bởi vì thích ăn cục giò lớn cùng với vị mắm ruốc và sa tế vừa đậm đà vừa cay nồng khó cưỡng.
Bây giờ, khu vực ấp Ánh Sáng này hàng quán cũng san sát nhau, quán bún bò bún riêu cũng đếm được trên cả bàn tay, nhưng những người dân bản địa như tôi, vẫn mê mãi vị bún Út Vân.
Một chén xíu mại có chừng 4 viên xíu mại và da heo
Quán bánh mì này gắn liền với tôi từ những năm 2008 - khi còn học cấp 2. Bẵng đi một thời gian đi học đại học ở Sài Gòn về, tôi hơi bối rối vì có đến mấy tiệm bánh mì xíu mại 79, nhưng cũng tìm được “bóng dáng người xưa". Bánh mì nóng, chén xíu mại sôi sục và sa tế cay thiệt cay là tất cả những gì hạnh phúc nhất trong một buổi sáng lạnh ở Đà Lạt.
Bánh mì luôn được nướng lại nóng giòn
Bánh mì xíu mại bây giờ ở Đà Lạt nhiều vô kể và chắc cũng khó mà nấu không ngon, nhưng tìm một nơi bình dị, giá rẻ, trọn vẹn từ nước dùng thanh, viên xíu mại đủ nạc đủ mỡ, da heo dai sần sật, sa tế cay nồng - thì tôi vẫn chọn ở đây.
Một tô mì quảng đầy đủ có sườn, ba chỉ, chả và rắc đậu phộng bên trên
Có một sự thật là mì quảng ở Đà Lạt nấu khác mì quảng ở Quảng Nam.
Mì quảng ở Đà Lạt nấu cùng rất nhiều củ sắn (củ đậu) cắt nhỏ cùng sườn non và thịt ba chỉ. Mì quảng Đà Lạt không ăn kèm với hành lá, đổi lại ăn cùng một đĩa “rau xắt" (rau xà lách cắt nhỏ). Mì quảng Bi là một quán không quá chỉn chu, vài cái bàn, bảng hiệu có phần cũ kỹ, nhưng một nồi to đùng lúc nào cũng phải đi thật sớm không sẽ hết mất. Bà ngoại tôi năm nay đã gần 90 tuổi, nếu không phải mì quảng Bi thì bà sẽ chẳng ăn ở một chỗ nào khác. À, bạn cũng có thể ăn bún cá ở đây, xuất sắc cũng không kém đâu.
Các loại “topping” kèm xôi đều được đựng trong thố sứ truyền thống và sạch sẽ
Món xôi thì đã quá dễ tìm ở thành phố này, hình ảnh hay thấy nhất là xôi bánh tiêu. Với tôi, xôi không phải là món cần phải nhiều, phải “full-topping". Xôi xuất sắc nhất là phải làm đúng chức vụ của nó: hạt tròn, mẩy, ráo, dẻo, thơm; còn lại muối mè, dừa, nước tương, chả chỉ là phần phụ. Chắc có lẽ bởi vì cả tuổi thơ tôi đã ăn xôi của cô ở đây nên mới khiến mình có cái thức cảm về xôi như thế.
Đĩa xôi nhìn đơn giản, vì tất nhiên đặc biệt đã đọng lại ở hạt xôi dẻo, tròn căng
Chủ quán là bạn bóng bàn của cậu tôi. Quán phở này cũng không hẳn là quá xuất sắc, bởi vì với tôi, phở trên khắp đất Việt này - đâu cũng ngon hết trơn! Nhưng nếu bạn tìm một quán phở đầy đặn, nước dùng thanh khiết, không có bột ngọt, ăn cùng quẩy và bánh tiêu, chỗ ngồi sạch sẽ, thì phở Vy không làm bạn thất vọng đâu.
Không biết có phải Đà Lạt là nơi đất lành không, mà bao nhiêu người con ở xứ khác mang món đặc sản về đây, bánh cuốn Ninh Bình Ông Sĩ cũng vậy. Cứ hôm nào thèm chút hương vị bún chả hay bánh cuốn miền Bắc, cả nhà tôi lại ăn ở đây - dù nước mắm có phần hơi ngọt hơn vị chuẩn một xíu, chắc là để hợp với khẩu vị địa phương - vậy mà cũng đã mấy mươi năm tròn. À, quán này cùng đường với phở Vy ở trên, các một hai căn thôi.
Sợi mì tự làm nên dai và hấp dẫn hơn nhiều
Địa điểm này chắc nhiều khách du lịch cũng đã biết. Gia đình tôi cũng không còn ăn thường xuyên như hồi xưa nữa, chỉ vì giờ cũng hơi đông, còn lại tôi cá là hương vị vẫn ngon, sợi mì vẫn dai như xưa. Những món nước nóng hôi hổi vẫn là một thức quà hấp dẫn vào buổi sáng khi đến Đà Lạt. Điều tôi muốn nhấn mạnh hơn cả, thứ đã hằn sâu vào tiềm thức của tôi còn hơn cả hủ tiếu mì ở đây, chính là nồi bánh bao hấp nghi ngút khói của tiệm vào tầm chiều, mà phải ai nhanh chân mới được thưởng thức.
Có 3 loại mắm để bạn chọn: Mắm nêm, mắm thường và mắm pha
Tôi và những người thế hệ mình hay gọi như thế, cho quán bánh căn cô Hoa nằm trên con dốc nhà Làng. Tôi nhớ có một thời quán cô được nhiều người biết đến, khó có thể tìm thấy một chỗ ngồi mỗi lần đi học từ Sài Gòn về. Bột bánh căn không bị dày, ăn không ngán, giòn thơm. Dù mọi người vẫn mê mẩn ăn món bánh căn trứng lòng đào béo sánh ở đây, tôi lại thấy dù trứng gà, trứng vịt hay trứng cút đều có vị cuốn hút riêng. Mắm nêm chấm bánh căn ở đây quyện cùng bánh căn, đậm ngọt đầy đủ, được nấu kỹ cùng thơm; ăn hết bánh căn mà vẫn còn thòm thèm mãi thứ nước mắm ấy.
Trứng cút lòng đào luôn là best-seller
Nếu địa chỉ ở dốc nhà Làng quá đông, hoặc con dốc cao dựng đứng khiến bạn đôi phần ái ngại, có thể ghé qua bánh căn cô Chín ở địa điểm: Hẻm 36 Phạm Ngũ Lão.
Nếu đang chuẩn bị cho chuyến du lịch Đà Lạt sắp tới, bạn yêu đừng quên đặt vé máy bay đi Đà Lạt hoặc xe đi Đà Lạt trên Traveloka để có ưu đãi tốt nhất nhé!
Buổi sáng Đà Lạt, kể ra chỉ cần ăn món gì đó nóng nóng, rồi đi uống ly cà phê là đã đủ thấy trọn vẹn rồi nhỉ? Hy vọng 8 địa điểm ăn sáng đã gắn liền với tôi qua nhiều năm sẽ giúp bạn có thêm lựa chọn trong hành trình khám phá thành phố này!
Tác giả: Nguyễn Xuân Thảo
*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam, thuộc khuôn khổ chương trình Traveloka Go & Share. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại: https://trv.lk/golocal