Tôi đến M’Đrắk vào những ngày cuối tháng tư. Cô bạn của tôi bảo trời vẫn thường hay đổ mưa tầm tã những ngày qua nhưng thật tuyệt vời là thời tiết đẹp vô cùng trong 48 tiếng ngắn ngủi tôi ở M’Đrắk.
Chuyến đi này tôi đã tìm được những điều quan trọng hơn cả "tuyệt cảnh thiên nhiên" mình luôn mong chờ.
Ban đầu tôi quyết định đến M’Đrắk chỉ vì muốn tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh bướm bay rập rờn dưới cái nắng đặc trưng của Tây Nguyên, nhưng sau chuyến đi ấy, những điều đọng lại trong tâm trí tôi nhiều nhất lại không phải là “tuyệt cảnh thiên nhiên” mà tôi từng mong chờ ấy..
Phương đặt vé xe đò từ Buôn Ma Thuột về M’Đrắk để đưa tôi về nhà cô. Sau hơn hai tiếng ngồi trên xe và ngắm nhìn biết bao khoảng xanh bạt ngàn ngoài cửa kính, tôi cũng đặt chân đến thị trấn M’Đrắk. Tuy nhiên, để đến được nhà Phương còn một đoạn đường dài mà xe đò không đưa đến tận nơi, thế là Phương phải gọi mẹ và cậu ra rước chúng tôi.
Rồi Phương chở tôi về nhà. Khung cảnh hai bên đường từ thị trấn đến nhà Phương đẹp đến mức tôi bối rối không biết nên nhìn bên trái hay bên phải để không bỏ lỡ từng cảnh sắc của thiên nhiên: nếu bên trái là những hàng cao su vừa thay lá xanh mơn mởn thì bên kia là những trụ hồ tiêu như những đỉnh tháp vút lên trời xanh.
Một bên là hàng cao su vừa thay lá xanh mơn mởn, bên kia là những trụ hồ tiêu như đỉnh tháp vút lên trời xanh.
Không khí buổi chiều mát mẻ như mùa thu trong khí hậu “4 mùa 1 ngày” đặc trưng ở Đắk Lắk. Điều tuyệt vời nhất chính là con dốc mà chúng tôi vừa vượt qua. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con dốc cao che khuất hết mọi thứ phía kia dốc để rồi ngỡ ngàng trước khung cảnh mở ra dần dần khi đi gần đến đỉnh dốc. Và tôi thực sự phải hét lên: “Đã quá Phương ơi!” khi gió thổi ngược khiến tóc mái chẻ đôi, khi tắt máy xe và thả trôi tự do. Tôi không thể ngờ được trải nghiệm đầu tiên của tôi ở M’Đrắk lại đáng nhớ đến thế!
Tôi phải luôn miệng hét lên: "Đã quá Phương ơi!".
Ở M’Đrắk đi đâu cũng gặp dốc nhưng tôi vẫn không thể ngưng “hò hét” mỗi khi bắt gặp con dốc bất kì trên đường. Những con dốc buổi sớm mai mang vẻ đẹp “sương khói mờ nhân ảnh” vì sương mù bao phủ trên đỉnh dốc, khiến tôi lại càng háo hức muốn biết phía bên kia dốc là bức họa thiên nhiên tuyệt đẹp nào. Tôi chợt nghĩ, phải chăng ngày mai cũng giống như một con dốc, không biết trước nó sẽ thế nào cho đến khi đến đó?
Tôi đã từng tìm địa chỉ của rất nhiều homestay đẹp, chất, được yêu thích trên mạng và ao ước được đến đó nhưng cuối cùng nhà Phương lại chính là homestay đầu tiên tôi đặt chân đến. Nhà Phương nằm dưới “lủng” – theo cách gọi của dân địa phương, bao quanh là những rừng tràm, rẫy hồ tiêu, cà phê, trước nhà là ngút ngàn sắc xanh của những đồi, những rừng, những ruộng. Đó là một căn nhà nhỏ, nhỏ thật sự vì hoàn toàn không có phòng riêng nhưng chính điều đó lại tạo nên sự ấm áp vì mọi người trong nhà luôn nhìn thấy nhau và thường tụ họp ngồi tâm sự, tán gẫu với nhau.
Phương - cô bạn đáng yêu cũng chính là chủ homestay của tôi.
Phương sống với một người mẹ rất “trẻ”. Tâm hồn cô Xuân trẻ phơi phới như bọn con gái tuổi mười chín chúng tôi, cô bị “nghiện” chơi điện tử trên di động, “check-in facebook” trước khi ăn tiệc, không giỏi nấu ăn và thích tám chuyện tình cảm tình báo với lũ con gái chúng tôi. Cô còn nhiệt tình tài trợ hẳn ba con gà nhà trong những ngày tôi “ăn chực” ở nhà cô. Ngày tôi về, cô Xuân tặng tôi một bịch hồ tiêu “cây nhà lá vườn” mà ăn trong một năm cũng chưa chắc hết.
Mỗi phút giây ở đây tôi đều cảm thấy thư thái và hạnh phúc.
Bữa cơm tại nhà Phương làm tôi nhớ đến bữa cơm nhà mình vì nó quá đỗi thân quen. Chúng tôi không ăn cơm trên bàn mà trải chiếu dưới sàn rồi ngồi quây quần quanh cái mâm đựng những dĩa đồ ăn hết sức dân dã và bình dị, ai ngồi gần nồi cơm thì được “ưu tiên” nhận nhiệm vụ bới cơm cho cả nhà. Giữa núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ, tôi cảm nhận được hơi ấm gia đình từ những bữa cơm nhỏ cùng những người lần đầu tiên gặp mặt, thật kỳ diệu làm sao!
Cảnh sắc thiên nhiên tôi chả thể nào bắt gặp nơi thành phố đông đúc.
Và sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến Phương – cô gái nhỏ nhắn đã bước vào đời tôi như định mệnh và cho tôi nhìn thấy bao điều tuyệt vời của nhiên nhiên và cả con người ở M’Đrắk. Tôi gặp Phương khi chúng tôi cùng làm truyền thông cho một tổ chức phi lợi nhuận của Tây Nguyên. Càng nói chuyện với Phương, tôi càng nhận ra chúng tôi hiểu và hợp nhau đến kỳ lạ. Và dẫu chỉ mới làm việc cùng nhau hơn một tháng qua mạng xã hội, tôi vẫn quyết định đi gặp người bạn đồng hành đã truyền biết bao cảm hứng về đại ngàn Tây Nguyên này.
Phương đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng về mảnh đất đại ngàn này.
Trong những ngày tôi ở nhà Phương, cô “giành” nấu ăn để tôi được thư thả ngồi xem ti vi. Ngoài những bữa cơm và giấc ngủ, thời gian còn lại của tôi đều là ở… phía sau lưng Phương, trên chiếc xe máy của bố Phương. Phương đưa tôi đi khắp mọi nẻo đường ở M’Đrắk, khám phá những con đường tuyệt đẹp mà cô chưa từng thử đi, đến những địa điểm mà cô chỉ mới nghe tên chứ chưa từng đi.
Chúng tôi cứ thế đi khắp nẻo đường, khám phá những địa điểm mới.
Trong lúc chở tôi vi vu từ con dốc này đến con dốc khác, đi qua nhiều ngọn đồi và thung lũng, những rừng cao su, rẫy cà phê và hồ tiêu, Phương không ngừng kể rất nhiều câu chuyện về M’Đrắk nói riêng và Tây Nguyên nói chung. Đó cũng chính là điều mà tôi rất ấn tượng về Phương từ những ngày đầu tiên gặp nhau: Phương hiểu biết về nơi mình sinh ra rất nhiều. Tôi biết nhiều bạn rất yêu quê hương mình nhưng lại không hiểu biết nhiều về nó, chính bản thân tôi cũng vậy.
Màu xanh đại ngàn tuyệt đẹp!
Tôi muốn lưu lại hết những khung cảnh tuyệt vời nơi đây.
Những nơi Phương đưa tôi đến không phải là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, vì thậm chí cái tên huyện M’Đrắk nghe cũng đã thấy xa lạ, mà đó là những rất bình dị nhưng đầy cảm xúc với Phương. Là trường mẫu giáo nhỏ xíu như căn nhà hai gian mà mẹ Phương đi dạy mỗi ngày. Là chợ M’Đrắk có những cô chú bán hàng nhiệt tình và vui tính mà Phương hay mua đồ ăn. Là rẫy cà phê bạt ngàn của nhà nào đó tình cờ bắt gặp trên đường. Là vườn bơ của bố Phương mà tôi được trải nghiệm lần đầu tiên hái bơ.
Tôi chắc chắn những địa điểm trên đều là những nơi mà các tour du lịch không thể nào mang đến cho bạn được. Chỉ khi bạn đi cùng một người địa phương và tuyệt vời là cô gái lại yêu thương và hiểu biết về quê hương mình rất nhiều thì bạn mới có những trải nghiệm có một không hai ấy.
Chẳng cần đi đến những địa danh nổi tiếng...
...chỉ cần có tri kỷ thì mọi khung cảnh đều trở nên sinh động và đặc sắc.
Vùng đất bí ẩn Tây Nguyên vẫn còn chờ dấu chân của những người thích khám phá và trải nghiệm những điều khác biệt. Hãy thử tạm biệt mạng xã hội vài ngày để hòa cùng hơi thở của đại ngàn và tận hưởng không khí núi rừng, biết đâu bạn sẽ có thêm cảm hứng sống, có thêm mạnh mẽ và có thêm những người bạn tuyệt vời!
Tác giả: Lê Hà Anh Thy
* Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại:https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal