Sau khi quyết định đến Sài Gòn và đặt niềm tin gắn bó lâu dài với nơi này, tôi cũng xác định hành trình tiếp theo của mình là trải nghiệm phần còn lại của chữ S. Điểm đầu tiên tôi xách balo lên và lang thang đến là An Giang – một góc miền Tây sông nước đầy mơ mộng.
An Giang là vùng đất bình yên thích hợp với những tâm hồn mê khám phá.
Đặt chân đến Châu Đốc lúc 5 giờ sáng một ngày đầu tháng tư, men theo con đường chạy dọc ra sông chờ cô bạn người An Giang tôi quen hồi đi Sapa năm ngoái chạy ghe ra đón. Nhờ vậy mà tôi được ngắm trọn vẹn bình minh màu hồng tím ngọt ngào như thế này.
Một Châu Đốc yên bình vào sớm bình minh
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi được ngắm trọn bình minh màu hồng tím ngọt ngào này
Người ta nói, về miền Tây nhất định phải được ở trên bè và thật may mắn tôi đã được trải nghiệm việc đó ngay ngày đầu tiên đến đây. Để tôi kể bạn nghe, cảm giác về cuộc sống ở đây đối với tôi rất lạ lẫm. Người dân sống trên chiếc bè, phần sàn được xếp bằng những tấm gỗ, mái và tường dựng bằng tôn. Nhà nào khá giả có khoảng 2, 3 bè nối lại với nhau bằng dây thừng và việc di chuyển giữa các bè giống như đang chơi một trò chơi mạo hiểm vậy. Rất thú vị!
Bên dưới mỗi “ngôi nhà nổi” ấy là những bè cá, rất nhiều cá. Tôi vẫn còn nhớ mình đã giật mình đến đơ cả người khi đang ngồi ăn cơm mà cá ở dưới bè thi nhau quẫy, bắn nước tung tóe. Vẫn nhớ giữa trưa nắng chạy loanh quanh giữa các bè với cái chân trần bỏng rát vì nắng. Vẫn nhớ cảm giác ngủ mà người vẫn lâng lâng, dập dình như say sóng mỗi khi có cái ghe nào chạy ngang qua.
Cuộc sống giản dị trên bè là một điều rất lạ lẫm với thế giới của tôi
Vật nuôi ở đây hình như mang một vẻ dạn dĩ khác những con vật khác trên đất liền
Việc ngồi ngắm nhìn những con mèo ở đây lao đi vun vút giữa những tấm gỗ dùng để nối các bè cũng khiến tôi thấy thú vị
Khung cảnh mộc mạc và bình yên khiến tâm hồn cũng thư thái theo
Trẻ em ở đây chiều nào cũng tắm sông, tôi đoán ở vùng đất này, chúng sẽ biết bơi trước khi biết đi. Nhìn cảnh tượng này tôi thấy tiếc cho tuổi thơ của mình và tiếc cho cả lũ trẻ ở thành phố.
Ngày thứ 2, chúng tôi di chuyển đến Tịnh Biên bằng xe máy. Quãng đường khoảng gần 20 km và “nắng” như là một loại đặc sản ở nơi đây. Chúng tôi liên tục phải dừng lại dọc đường để tiếp nước cho cơ thể. Chạy đến Tịnh Biên thì quyết định mua hẳn chai nước thốt nốt thật bự bởi đây chính là một trong số những huyện có thốt nốt ngon nhất An Giang.
Có lẽ điều đáng tiếc nhất của tôi là không chụp được những cánh đồng thốt nốt ở đây một cách tỉ mỉ nhất
Hỏi đường đến được rừng tràm Trà Sư vào khoảng 10 giờ trưa, chúng tôi nhanh chóng mua vé thăm quan và may mắn được xếp vào một ghe riêng vì hôm nay cũng không có quá nhiều khách.
Tôi đã thực sự phải thốt lên khi thấy hình ảnh quá đỗi tuyệt vời này
Những hình ảnh như thế này, suốt 26 năm chỉ có thể nhìn trên sách báo và ti vi, đến giờ cuối cùng cũng có thể chứng kiến bằng mắt. Tôi không biết nói gì về vẻ đẹp thiên nhiên ở đây. Dù chưa vào mùa nước nổi nhưng những gì thấu kính máy ảnh ghi lại cũng không thể nào lột tả hết được những tuyệt vời mà tôi được chứng kiến.
Vào mùa nước nổi, mực nước sẽ dâng lên đến phần thân cây màu đậm
Khi ngắm nhìn khung cảnh ở đây...
...Nhất định bạn phải ghi lại những hình ảnh thật nhanh nhé!
Bốn bề bao trùm một màu xanh dịu mát
Những gì thấu kính máy ảnh ghi lại cũng không thể nào lột tả hết được những điều tuyệt vời mà tôi được chứng kiến.
Cái nắng và gió thật sự khiến tôi rung động
Một con đường tôi đã ghé qua trong rừng tràm
Ngày thứ 3, chúng tôi tiếp tục di chuyển đến Tri Tôn, cách Châu Đốc khoảng 45 km. Điểm lang thang tiếp theo, chúng tôi chọn đồi Tà Pạ. Quãng đường đi đến đây khá xấu và chúng tôi bị lạc quanh quẩn mất nửa tiếng. Đứng trên hồ Tà Pạ, nơi được ví là “Tuyệt tình cốc” của Miền Tây, tôi có thể phóng tầm mắt nhìn được cánh đồng Tà Pạ dưới chân núi cũng như trầm trồ trước thứ nước xanh ngắt có một không hai ở nơi này.
Dưới khung cảnh thế này, tôi chỉ muốn...
... chọn một gốc cây ngồi hóng mát và hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn cảnh vật, hòa mình với thiên nhiên
Phóng tầm mắt ra xa là cánh đồng lúa Tà Pạ vẫn còn xanh
Chắc hẳn vào mùa gặt, phía dưới kia sẽ tràn ngập một màu vàng ươm lúa chín
Phương tiện chủ yếu của người dân nơi đây
Bầu trời xanh...
... cánh đồng lúa vàng...
... hòa quyện cùng màu xanh lá cây cỏ khiến khung cảnh đẹp hơn bao giờ hết
Bạn đồng hành cũng tôi suốt cuộc hành trình
Tôi sẽ nhớ mãi An Giang - mảnh đất yên bình, chứa đầy những mộng mơ tuổi trẻ
Tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiều hôm đó ngồi trên ghe nhấm nháp rong biển, nhìn mặt trời lặn. Không bao giờ quên hình ảnh bầu trời trong xanh khi tôi nằm trên ghe vuốt ve con mèo nhỏ. Không bao giờ quên món bún cá Châu Đốc, bánh bò thốt nốt… Không bao giờ quên cách cô chú ở đây gọi tôi là bé Lim đậm cái tình thân thiết. Mãi cho đến vài ngày sau khi trở lại Sài Gòn, tôi vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng, dập dềnh, mũi vẫn còn phảng phất mùi sông nước.
An Giang là một phần ký ức của thanh xuân tôi!
Tác giả: Trần Quỳnh Trang
Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại: https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal