Đối với tôi, Hà Giang luôn là một giấc mơ đẹp, một nơi xa xôi mà tôi luôn ao ước một lần được đặt chân tới, được ngắm, được cảm nhận trọn vẹn hương vị núi rừng nơi đây - một miền đất hùng vĩ của Tổ quốc mà tôi chỉ từng được nghe qua những lời giảng và những bức hình.
Bắt đầu chuyến phượt Hà Giang trong mơ với tôi nhé!
Khi còn là một con bé học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường ở độ tuổi 15, 16, cô giáo dạy Địa và Văn của tôi đã “gieo dắt” không biết bao nhiêu là khao khát được đi đến những nơi xa xôi trên đất nước mình. Và rồi những ngày tháng tuổi trẻ của tôi cũng thực sự đến, tôi tốt nghiệp cấp 3 và vào đại học. Tôi bắt đầu làm thêm để có thể chi trả cho những chuyến đi của mình...
"Tất nhiên là Hà Giang rồi! Phải đến Hà Giang thôi…" Đó là những âm thanh luôn thúc giục trong đầu tôi vào những ngày cuối tháng tư, khi cả nước háo hức đón chào đợt nghỉ lễ dài đến tận 4 ngày. Vậy là chuyến đi của tôi bắt đầu như thế…
"Phải đến Hà Giang thôi!"
Từ Hà Nội, chúng tôi bắt xe khách đến thẳng TP. Hà Giang trong đêm. Cảm giác nao nức, háo hức mong chờ thực sự khó tả trong tôi và những người bạn của mình. Sau chặng đường khá dài và say xe vật vờ thì cuối cùng nhà xe cũng “lùa” khách xuống vì đã đến bến. Vì là ngày lễ nên ở đây khá đông nhưng thật may chúng tôi đã đặt sẵn xe máy từ nhiều hôm trước để tránh tình trạng khi đến không có xe để thuê.
Cung đường Hà Nội - Hà Giang đẹp vô cùng!
Chị chủ nhà vô cùng tốt bụng đã cho chúng tôi tá túc miễn phí đêm đó để sáng mai lên đường cho khỏe. Lần đầu tiên lên đây nên chúng tôi khá bỡ ngỡ. Tuy nhiên, hai vợ chồng anh chị cho thuê xe đã ngồi lại và tư vấn cung đường cho chúng tôi đi. Nghe chị kể say xưa về Hà Giang thì chúng tôi ai nấy đều nhận ra vì sao chị lại quyết định gắn bó lâu dài với mảnh đất này. Có cái gì đó như tình yêu lứa đôi, khao khát, nồng cháy, lại có một thứ gì đó thật thiêng liêng như tình mẫu tử, sự biết ơn sâu sắc mà tôi cảm nhận được khi nghe những câu chuyện về Hà Giang lúc ấy…
Chúng tôi dắt xe ra, chằng ba lô thật kỹ, đội mũ bảo hiểm, đeo giáp bảo hộ, đổ xăng và xuất phát vào một buổi sáng đẫm hơi sương, se se lạnh. Ở đây khác hẳn không khí ngột ngạt và khói bụi của Hà Nội. Tiếng động cơ nổ của xe số vang lên, chúng tôi cứ đi, cứ đi và bắt đầu thấy những ngọn núi, những con đèo hiện ra trước mắt.
Những ngọn núi, những con đèo dần hiện ra trước mắt...
Cảnh vật hai bên đường vô cùng hùng vĩ. Tôi muốn chụp thật nhiều, thật nhiều ảnh để kể lại cho mẹ tôi khi trở về nhưng lại muốn ngắm nhìn và cảm nhận tất cả mọi thứ thật trọn vẹn. Chúng tôi cứ đi một đoạn lại thốt lên "Wow đẹp quá", "Ôi nhìn kìa", "Ồ đẹp chưa", bao nhiêu là thán từ để miêu tả cái đẹp thì lôi ra hết trên đường đi. Sau khi đi qua Quản Bạ, chúng tôi nghỉ tại Yên Minh. Tôi thực sự ngỡ ngàng vì những rặng thông trải dài nối nhau khắp một vùng núi, cây mọc cao và thân cây to vô cùng. Tôi chưa bao giờ thấy những cây thông to và chắc đến vậy.
Rừng thông Yên Minh
Tạm biệt Yên Minh sau những giờ chụp hình không ngừng nghỉ, chúng tôi đến Phó Bảng - nơi được mệnh danh là “Thành phố ngủ quên”. Quả không sai, đến đây tôi cảm thấy cuộc sống và người dân đang trong một trạng thái hết sức yên bình và bình thản đến lạ thường. Dường như họ hài lòng với những gì mình đang có, trên khuôn mặt của mỗi người đều hằn lên sự vất vả đặc trưng của người dân vùng núi, vậy mà ai gặp chúng tôi cũng mỉm cười. Khi được hỏi thì họ nói : “Có nghèo nhưng mà quen rồi, thấy vui” .
Thực ra tôi nghĩ họ không hề nghèo một chút nào, ngược lại, đồng bào nơi đây vô cùng đủ đầy, vô cùng hạnh phúc với những gì mình đang có và họ sống với thiên nhiên, với núi rừng, họ sinh hoạt làm việc như lẽ tự nhiên. Cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, có những sự sinh sôi nảy nở, có những sự ra đi theo đúng quy luật của nó từ trước đến nay…
Phó Bảng - Thành phố ngủ quên
Tôi muốn nói một chút về những em bé ở Phó Bảng. Chúng đều là những đứa bé vô cùng xinh xắn và đáng yêu, đứa nào đứa nấy nói tiếng Kinh rất sõi, còn người lớn thì đa phần không nói được tiếng Kinh. Những em bé chạc 3, 4 cho đến 10 tuổi ở đây rất nhiều, lúc nào mấy đứa cũng chơi với nhau ở trước nhà hay bên ruộng tam giác mạch, vang lên những tiếng cười đùa không ngớt. Chúng tôi có mang theo một ít kẹo để cho các em, tất nhiên các em đều rất thích điều đó. Khi được cho kẹo thì chúng vui sướng vô cùng.
Ảnh chụp cùng một em bé tại Phó Bảng bên cánh đồng tam giác mạch
Nhưng có một điều khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu nơi đây chính là sự đoàn kết. Tôi chưa thấy rõ điều đó ở người lớn nhưng tôi nhìn được tình yêu thương nhau của những đứa trẻ. Vì trẻ con ở đây khá đông nên chúng tôi phát hết số kẹo mình có, và rồi có mấy em bé đến sau. Trong khi chúng tôi đang loay hoay lục xem còn kẹo không thì có em bé khác trong đám trẻ chủ động chia kẹo cho bạn của mình. Điều ấy đã làm chúng tôi vô cùng xúc động.
Điểm đến tiếp theo trong chuyến hành trình này là Dinh thự nhà họ Vương. Đây là một ngôi nhà cổ nhất định ai đã đến Hà Giang cũng phải ghé thăm một lần. Chỉ đến và nhìn qua rồi chụp ảnh, đi vòng vòng từ cổng chính vào sân trước rồi đến sân sau thì chưa đủ. Hôm đó, chúng tôi khá may mắn vì gặp một đoàn các bác cựu chiến binh cũng đến đây thăm quan có kèm theo hướng dẫn viên. Vậy là chúng tôi say sưa nghe kể về nguồn gốc của ngôi nhà và quá trình ngôi nhà được xây dựng. Mọi thứ dường như ý nghĩa hơn khi chúng tôi hiểu thêm những điều bổ ích như vậy.
Dinh thự nhà họ Vương
Được nghe kể về nguồn gốc kiến trúc của dinh thự, tôi cảm thấy chuyến đi này càng thêm ý nghĩa
Đêm đầu tiên chúng tôi ngủ tại một nhà trọ bình dân tại Phố cổ Đồng Văn sau khi đi dạo vài vòng quanh chợ đêm. Sáng hôm sau thức dậy lại háo hức rủ nhau đi chợ. Một trong những điều mà tôi thích nhất khi đến vùng cao chính là những phiên chợ. Họ bán nông sản, váy vóc, đồ ăn, nông cụ, vật nuôi, cây cảnh,…. tóm lại là đủ thứ trên đời nhưng có những thứ không thể tìm thấy ở nơi khác mà chỉ nơi đây mới có. Tôi thích ngắm nhìn những cô gái ăn bận sặc sỡ đi đi lại lại giữa chợ, thích nếm hết tất cả các món mà họ bày bán, thích chạy tung tăng chụp ảnh cùng những thứ mà ở thành phố chẳng bao giờ có.
Ảnh chụp tại chợ phiên cuối tuần Phố cổ Đồng Văn
Hai người phụ nữ dân tộc mặc quần áo sặc sỡ
Tôi đang “lăng xăng” khám phá phiên chợ mang đậm bản sắc của đồng bào nơi đây thì bỗng thấy một đám đông nên tò mò xen vào, điều đặc biệt là ở đây chỉ có đàn ông, họ đang xem một con bò và tôi đã chụp một tấm ảnh lưu giữ khoảnh khắc ấy.
Khu mua bán vật nuôi và các loại động vật khác tại chợ cạnh Phố cổ Đồng Văn
Tam giác mạch là một loại cây vô cùng đặc trung và nổi tiếng ở Hà Giang, trước đây người ta trồng vì nó cung cấp lương thực nhưng ngày nay nó mang ý nghĩa biểu tượng và giá trị du lịch to lớn đối với Hà Giang.
Khu vực bán bánh tam giác mạch
Và tất nhiên chúng tôi đã đến Mã Pì Lèng và bị ngỡ ngàng với núi rừng và những con đường. Chúng quá hùng vĩ, quá tuyệt vời. Đứng ở đây chúng tôi thấy được dòng sông Nho Quế với dòng nước xanh đang chảy, khi tôi đăng những tấm hình lên mạng xã hội thì bạn bè có hỏi “ Cao thế, sợ không?”, “Nhìn ghê quá!”… Nghĩ lại tôi không thấy sợ, chỉ thấy tự hào và yêu đất nước mình thêm gấp bội.
Ảnh chụp trên đèo Mã Pí Lèng
Chúng tôi đến Lũng Cũ vào đúng 12 giờ trưa, thời điểm nắng nhất trong ngày. Sau khi gửi xe ở dưới, chúng tôi leo lên cột cờ, từ đây phóng tầm mắt ra xa thấy được biết bao nhiêu là núi non hùng vĩ. Đặc biệt, đứng dưới lá cờ đỏ sao vàng đang bay phấp phới, tôi cảm thấy như trong người có một cái gì đó đang rạo rực vui sướng, cảm giác tự hào khi nhìn thấy Quốc Kỳ đang bay giữa bầu trời xanh thẳm.
Cột cờ Lũng Cú
Một bên là Trung Quốc, một bên là Việt Nam. Tôi chợt nghĩ chúng ta đang sống trong những ngày tháng hòa bình sau những sự hi sinh mất mát to lớn của các thế hệ đi trước. Vì vậy phải thật trân trọng cuộc sống hiện tại, phải sống thật tốt, phải cống hiến và trải nghiệm nhiều hơn để hiểu thêm về đất nước mình, dân tộc mình…
Cảm giác tự hào khi thấy Quốc kì tung bay trong gió
Sau một đêm ngủ tại thị trấn Mèo Vạc, thấy người dân ở đây bảo cổng trời đẹp lắm nên chúng tôi đã quyết định “tìm đường lên trời”. Cảnh vật ở đây quang đãng nhưng đường đi thì khá nguy hiểm, dù sao thì chúng tôi cũng đã đến đó và không hề hối tiếc về sự lựa chọn của mình. Thực sự với Hà Giang, chỗ nào cũng đáng để thương để nhớ. Nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ quay lại một lần nữa. Nhất định là vậy!
Cổng trời Hà Giang
Điểm đến cuối cùng của chúng tôi trong chuyến đi Hà Giang là Mê cung đá. Đá tai mèo ở đây nhiều vô kể, toàn những khối đá sắc nhọn nhô lên ở khắp mọi nơi. Hai bên đường hiểm trở và rất vắng, thi thoảng nhìn xa xa và để ý kĩ mới thấy có người đi làm nương. Một buổi chiều tà khá buồn nơi vùng cao.
Mê cung đá
Sau khi đến Mê cung đá chúng tôi ngược trở về Mèo Vạc rồi gấp rút quay về thành phố Hà Giang theo đường Mậu Duệ, Du Già, Bắc Mê. Vì đều là những người ham khám phá nên chúng tôi đã chọn một con đường khó đi và có ít người chọn. Sương bắt đầu xuống, trời tối dần, chúng tôi vẫn lái xe băng băng theo con đường đã định. Bóng tối bao trùm khắp núi rừng, không hề có còi xe bíp bíp như giờ tan tầm ở Hà Nội, không có kẹt xe và cũng không có chút khói bụi nào cả.
Tất thảy là những khung cảnh xa lạ, tạo cho con người ta cảm giác nhớ những thứ đã quen thuộc, có chút gì đó rất sợ vì đường tối, có chút gì đó yên bình, vô lo… ngay cả bản thân tôi cũng không rõ nữa. Chúng tôi tiếp tục đi và phải lái xe qua những đường đất rất xấu, lồi lõm và tất nhiên không có đèn cao áp như đường quốc lộ ở những vùng lân cận thành phố lớn.
Tuổi trẻ là phải điên cuồng
Thiết nghĩ, tuổi trẻ đúng là điên cuồng và phải điên cuồng thì mới là tuổi trẻ. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn chưa một lần hối tiếc vì sự lựa chọn của mình, những hiểm nguy mà tôi và những người bạn đã trải qua. Những gì còn lại là những kỉ niệm, những trải nghiệm vô cùng quý giá trong cuộc đời và những năm tháng tuổi trẻ tôi.
Tác giả: Nguyễn Thị Vân
* Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người. Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka. Thông tin chi tiết về chương trình xem tại: https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal