Trong im lặng và ánh sáng: Hành trình tại Bảo tàng MACAN
Trong căn phòng mờ ảo, nơi những bức tường như nuốt chửng tiếng vọng của bước chân tôi, tôi ngồi trước một khung ánh sáng. Bức tranh xanh không chỉ được trưng bày—nó như đang thở. Từ phía sau khung tranh, như thể một nhịp đập tinh tế đang vẫy gọi, mời gọi ánh mắt chìm sâu hơn, vượt ra khỏi màu sắc và hình khối, vào không gian tĩnh lặng giữa những suy nghĩ và cảm xúc. Trong sự tĩnh lặng ấy, nghệ thuật lên tiếng một cách thầm lặng.
Trong bức chân dung thứ hai, thế giới chuyển mình. Từ sự tĩnh lặng xanh thẳm đến một vũ trụ lung linh. Những quả cầu ánh sáng nhảy múa trong không gian phản chiếu, nhân lên vô tận—như những vì sao không chịu tắt. Ở đây, ranh giới giữa thực tại và tưởng tượng mờ đi; tôi đứng giữa hàng ngàn hình ảnh phản chiếu của chính mình, như thể đang chứng kiến những phiên bản khác nhau của sự tồn tại. Xanh lá cây, tím và cam hòa quyện thành một bản giao hưởng ánh sáng xuyên thấu mắt và thấm vào tâm hồn.
Trở lại căn phòng tĩnh lặng, trong bức ảnh thứ ba, một nhân vật khác cũng ngồi trong sự tĩnh lặng ấy. Có khoảng cách, nhưng cũng có sự gần gũi - bởi nghệ thuật, xét cho cùng, là tấm gương soi kết nối chúng ta với chính mình. Cùng một ánh sáng soi rọi, nhưng ý nghĩa của nó luôn khác biệt đối với mỗi người xem.
Bảo tàng MACAN, trong ba bức chân dung này, không chỉ là nơi lưu giữ các tác phẩm. Nó là một bàn thờ để chiêm nghiệm, một phòng thí nghiệm ánh sáng, và một sân khấu cho cuộc đối thoại giữa nhân loại và vĩnh hằng. Chính tại đó, thời gian dừng lại - cho đôi mắt một cơ hội để nhìn, và trái tim một cơ hội để thấu hiểu.