TẬP 2
Sáng hôm sau, khi chúng tôi xuống trả phòng và yêu cầu gặp quản lý, quản lý vẫn tiếp tục né tránh, không thèm xuất hiện. Chỉ có nhân viên lễ tân tiếp chuyện một cách lạnh nhạt, không một lời xin lỗi. Đến khi tôi tỏ rõ sự phẫn nộ thì họ mới chịu gọi điện lòng vòng rồi đưa ra một “phương án bồi thường” hết sức xúc phạm: hoàn lại 200.000đ tiền phòng và mong gia đình tôi “thông cảm” cho những thiệt hại về tài sản (!)
Một sự thiếu trách nhiệm đến cùng cực. Một cách xử lý lạnh lùng và vô cảm.
Gia đình tôi từ chối nhận số tiền bồi thường mỉa mai đó và vẫn thanh toán đầy đủ vì chúng tôi có lòng tự trọng, khác với cách khách sạn này hành xử. Trong lúc dọn đồ chạy lụt, người thân tôi còn bị trượt ngã, trầy xước cả tay chân — nhưng tất cả những gì khách sạn có là… sự im lặng và một nụ cười xin thông cảm?
Đây không phải là một kỳ nghỉ, đây là một trải nghiệm ác mộng mà tôi không bao giờ muốn ai phải gặp phải.