Traveloka VN
20 Feb 2018 - 13 min read
Giữa chốn phồn hoa đô thị, giữa guồng quay hối hả của công việc, tôi thèm cái cảm giác được hòa mình với mây, nước, đất trời… Tình cờ Ninh Bình - một điểm hẹn ngẫu nhiên tôi lựa chọn là chuyến đi đầu tiên của tuổi 22 đầy chông chênh. Cuộc gặp ấy khiến tôi nhận ra Ninh Bình và tôi là cái “duyên trời định”, thanh xuân của tôi sẽ bắt đầu. Với chút ít kinh nghiệm du lịch Ninh Bình trong một ngày của tôi, hi vọng các bạn cũng tìm lại được thanh xuân đã lỡ.
Cảm giác bình yên trước thiên nhiên tạo hóa.
Nằm ở cửa ngõ cực Nam miền Bắc, là nơi giao thoa giữa 3 vùng Tây Bắc, châu thổ Sông Hồng và Bắc Trung Bộ, Ninh Bình được thiên nhiên ưu đãi, hội tụ cả núi non trùng điệp, vựa lúa vàng óng và hang động thạch nhũ...
Theo kinh nghiệm du lịch Ninh Bình của tôi thì bạn có thể di chuyển từ Hà Nội bằng xe máy: đi hướng Giải Phóng, qua bến xe Giáp Bát, chạy theo đường cao tốc Pháp Vân- Cầu Giẽ, từ đó đi hướng Phủ Lý là tới được Ninh Bình. Với tốc độ “gà rù”, tôi chỉ mất gần 90 phút là đã có thể đến nơi.
Xuất phát sớm từ Hà Nội nên 8 giờ hơn tôi đã có mặt tại “Tuyệt tình cốc” - Động Am Tiên. Đường đi khá dễ dàng vì đều có bảng chỉ dẫn, rất thuận lợi cho đứa luôn “mù đường” như tôi.
Một từ “đẹp” không thể diễn tả hết được cái hùng vĩ mà trữ tình nơi đây. Lòng rạo rực thốt lên “Òa, tuyệt vời quá!”. Mắt chữ O, mồm chữ A, tôi không tin vào những gì mình đang nhìn thấy, một tuyệt tác của “mẹ” thiên nhiên.
“Thuyền về có nhớ bến chăng?”
Toàn màu xanh phủ kín lối về: xanh của nước, của rặng núi, xanh của lá, của mây trời. Bức tranh hài hòa sắc nét đến kì diệu. “Tuyệt tình cốc” đúng như cái tên của nó, đượm màu cô đơn. Thế nhưng bạn sẽ nghe thấy tiếng lá xào xạc, thì thầm, tiếng mặt hồ tanh tách reo vui. Cảnh vật nào cũng có cái hồn riêng của nó.
Bóng cây cùng bóng trời mây phản chiếu dưới mặt nước.
Qua mặt hồ trong veo như tồn tại hai thế giới song song. Am Tiên như được sao chép lại và ở bản sao ấy, Am Tiên và tôi đã hòa là một.
Một trường màu xanh in vào thị giác: nước hồ xanh, rặng núi xanh, cây cối xanh...
Lạc giữa chốn “tiên cảnh”, tôi tự ví mình như chủ thể trữ tình trong những áng văn cổ. Giá như tôi có thể rũ bỏ hiện thực trần trụi để trở về làm bạn với non nước nơi đây.
“Làm màu” với chiếc xúc xích ở hồ.
Nắng đã lên, con đường phía trước trở nên vàng rực, mặt hồ lấp lánh như được rắc kim tuyến. Nắng xuyên qua nhành cây kẽ lá, hạt rơi xuống bậc đá, hạt nằm ngay trên áo. Nắng theo tôi lên Động Am Tiên.
Đường lên Động Am Tiên, nắng xuyên qua những tán cây.
Hàng gạch ở ngôi đền đang được tu sửa.
Bước qua 205 bậc đá, dừng lại ở lưng chừng núi, bạn sẽ thấy hang Rồng. Trên đỉnh núi, có chùa Am Tiên - ngôi chùa đậm màu cổ kính, đang được tu sửa. Nơi tôi đang đứng có thể nhìn thấy toàn cảnh thung lũng mà mình vừa đi qua. Cảnh đẹp đến nao lòng khiến tôi tự cười mãn nguyện như mình vừa được ban tặng một viên ngọc quý vậy.
Đứng trên cao nhìn xuống hồ là bức tranh đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
12 giờ trưa, chúng tôi đã có mặt tại bến đò Tràng An. Anh bạn tôi bảo “đến Ninh Bình mà không đi đò ở Tràng An thì chẳng khác nào nấu canh mà thiếu muối, nhạt lắm”. Tôi cười khúc khích, những câu chuyện ngắn ngủi mà ấm cúng.
12 giờ trưa chúng tôi ngồi đợi thuyền.
Tôi bắt đầu chuyến đò cũng là sự lựa chọn ngẫu nhiên. Tuyến đò này đưa tôi đi qua các hang động. Cảm giác mát lạnh, sảng khoái đến lạ. Mái chèo khua nhẹ, mặt nước rung rinh, hang động như lắc lư chuyển mình theo nhịp nước. Và đương nhiên, đến chúng tôi còn phải ngó ngang dọc, ù òa, huống chi là những người ngoại quốc. Thật thú vị!
Đò đi vào trong hang, mát lạnh!
Chúng tôi ngồi cùng đò với hai người nước ngoài nữa.
Để tự nhiên như gió, chúng tôi ngang qua và cập bến tại mảnh đất an nhiên này.
Một ngôi đền nằm tựa núi mà tôi bắt gặp dọc đường đò đi.
Nhà vách đất với những đồ dùng sinh hoạt thời xưa.
Ngay trên điểm cập bến, một ngôi nhà vách đất, hoang sơ, với những đồ dùng sinh hoạt thời xưa. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày bé, kể từ cũng ngôi nhà vách đất của ông nội, bây giờ tôi mới được nhìn lại nó. Thân thuộc đến lạ lùng!
Cây cầu đá cong cong dẫn vào ngôi đền linh thiêng.
Nằm giữa núi rừng, cây cầu đá cong cong dẫn chúng tôi bước tiếp tới ngôi đền linh thiêng - khác với những nơi khác, không ồn ã, không đông du khách, mang đúng nghĩa với 2 từ “linh thiêng”. Những lời khẩn cầu sức khoẻ bình an tôi đều gửi gắm nơi đây.
Lễ Phật cầu mong sức khỏe, an lành.
Đôi bàn tay gân guốc dưới vòm nắng của cô lái đò.
Dọc đường về cô lái đò đưa chúng tôi tới phim trường quay Kong: Skull Island. Nơi có ngôi làng thổ dân vừa được phục dựng, siêu đình đám. Phía dưới những ngọn núi xanh rì là rừng cỏ cao hơn đầu người, rậm rạp, hoang sơ, có chút bí ẩn của thiên nhiên. Đó là lý do vì sao, ngôi làng này trở thành sự lựa chọn của đoàn làm phim Hollywood.Chúng tôi cứ thế đi theo chỉ dẫn đã có.
Cây cầu gỗ gấp khúc như một con đường xuyên giữa cỏ cây.
Cây cầu gỗ xuyên giữa bãi cỏ đưa chúng tôi vào sâu tận bên trong phim trường. Theo lời kể của người địa phương thì giữa tháng 4, 2017 chính thức hoàn thành phục dựng ngôi làng. Và thật tuyệt, nó được mở cửa hoàn toàn miễn phí.
Những bức ảnh “quay lưng lại cho đẹp” của chúng tôi.
Ô kìa, chiếc phi thuyền cũ, à không chiếc tàu của đoàn thám hiểm trong phim được dựng lại. Nó “ngầu” hơn so với trên phim nhiều.
Chiếc phi thuyền cũ trong bộ phim “King kong”.
“Nhà” của những thổ dân da đỏ được phục dựng lại ở đây.
Lô nhô như những cây nấm lùn là những túp lều hay “nhà” của thổ dân da đỏ được phục dựng lại bằng lá và tre đó. Tôi đếm sơ sơ chắc cũng được trên dưới 40 cái túp lều nhỏ, dựng hai bên, xuyên giữa là con đường đá.
Bãi cỏ xanh rì cao hơn đầu người.
Nếu như những chuyến đi thường, phim trường Kong sẽ là địa điểm cuối. Nhưng với tôi, tôi chọn chùa Bái Đính là nơi cuối dừng chân trên mảnh đất Ninh Bình. Và sẽ tiếc hùi hụi nếu tôi bỏ qua cơ hội này.
Chùa Bái Đính chỉ cách khu du lịch Tràng An chừng 10 cây số, nên tôi đã lựa chọn đi xe điện lên đó.Trước mặt tôi lúc này là ngôi Bảo Tháp cao nhất Việt Nam. Đẹp tựa như một thanh gươm báu, tòa tháp hiên ngang cao vút. Tôi thấy mình thật nhỏ bé giữa cảnh vật này.
Ngôi Bảo Tháp cao nhất Việt Nam.
Đứng trước cái đẹp ngỡ ngàng của thiên nhiên tạo hóa, trước vẻ cổ kính uy nghi của Bảo Tháp, tôi thấy lòng nhẹ bẫng. Lúc này tôi chỉ muốn tận hưởng cái đẹp và kéo dài cảm giác bình yên này mãi.
Còn lại chút nắng tàn của hoàng hôn, chút gió nhẹ phiêu trên đỉnh núi, thêm chút sướng muốn chuẩn bị sà xuống, Ninh Bình trước mắt tôi trở nên huyền ảo đến kì diệu.
Hoàng hôn bao phủ lên cảnh vật một thứ ánh sáng ảo diệu vô cùng.
Ai có thể gói tặng tôi trọn vẹn hai tiếng “Ninh Bình” - tất cả những gì tôi đã được thấy và cảm nhận. Tôi về Hà Nội mà lòng xao xuyến. Điểm khởi đầu cũng giống như tình yêu đầu nồng nàn, say đắm, không khỏi nhớ thương. Ninh Bình sẽ là nơi hối thúc con người trẻ như tôi, tiếp tục bước, tiếp tục khám phá vẻ đẹp trên dải chữ S thân yêu.
Lựa chọn khởi đầu cho thanh xuân của tôi đã hoàn toàn đúng đắn. Còn bạn thì sao? Chia sẻ kinh nghiệm du lịch Ninh Bình của bạn với chúng tôi nhé!
Khung cảnh nhìn từ chân Bức tượng cao nhất Việt Nam xuống.
Một vài lời khuyên dành cho bạn:
Tác giả: Dương Hải Ly
*Bài viết tham gia chương trình Traveloka Golocal.
Traveloka Golocal là chương trình viết blog giới thiệu những địa điểm đẹp trên khắp đất nước Việt Nam. Đây là cơ hội tuyệt vời để quảng bá du lịch địa phương đến mọi người.Với mỗi bài viết đạt yêu cầu bạn sẽ nhận ngay 800.000 VND và cơ hội làm Cộng tác viên với Traveloka.Thông tin chi tiết về chương trình xem tại:https://www.traveloka.com/vi-vn/golocal